Nhớ lúc ấy tôi vẫn chỉ mới là 1 chàng thanh niên 19, lưng dài, vai rộng với
biết bao nhiêu mơ ước, ham muốn của cái tuổi xuân hiếu thắng. Vốn có tâm hồn thi
sĩ và lãng mạng, tôi thường trầm mình ngắm những chiếc lá rơi như một cuộc đời
kết thúc với những vần thơ mà tôi cho là hay nhất. Cũng vì vậy mà tôi hay ra bờ
ao đầu làng mỗi khi rảnh, và cũng chính nơi đâu đã là nơi tôi gặp nàng, một
người con gái xinh đẹp với mái tóc mượt mà óng ả, với thân hình yểu điệu đoan
trang, với gương mặt trái soan và nụ cười duyên dáng. Một mẫu người của sự hoàn
hảo, nàng hoàn hảo đến mức tôi không thể cưỡng lại được với con tim mình. "chào
em!"....... "chào anh".....,, ôi cái lời nối ấy mới ngọt ngào làm sao. sau ngày
ấy tôi được biết nàng là con của chú 5 hàng sớm, mới chuyển về đây sống từ Vinh.
Vậy là ngày nào tôi cũng đến nhà nàng để đưa nàng đi học, vì nàng học cùng
trường với tôi nhưng tôi học năm 2 còn nàng thì chỉ mới học năm nhất. Tôi kết
nàng và thầm nghĩ trong lòng rằng nàng sẽ là của tôi mãi mãi .. ....... ... ...
.... ... .................... và sự thật là như vậy trong 4 năm đại học nàng
luôn là của tôi chẳng bao giời nàng đi với 1 chàng trai nào khác. tình cảm của
chúng tôi ngày càng thêm gắng bó, có chuyện gì tôi và nàng cũng cùng chia sẽ. Ba
nàng cũng tỏ ra rất hài lòng về tôi. rồi ngày qua khoảng cách giữa tôi và ngàng
lại càng gần thêm, giường như nàng muốn trao thân gửi phận cho tôi, nhưng tôi
cũng hơi lo sợ. rồi một ngày tôi cùng mấy đứa trong nhóm đi hộp đêm, tôi dẫn
nàng theo với tôi cho vui, đêm đó chúng tôi đã nối chuyện vui đùa và uống rất
nhiều, sáng hôm sau tình dậy thì thấy mình đang nằm trên giường của 1 hotel và
bên cạnh tôi là nàng. 2 tuần sau nàng bảo tôi rằng nàng đã có thai, lúc ấy tôi
hơi lo sợ những rồi cũng quyết định sẽ thưa chuyện với gia đình, nhà tôi vốn rất
khó tính mà nàng lại là dân di cư tứ sứ vậy là mẹ tôi không đồng ý và đã dọa sẽ
chết nếu tôi không nghe lời, là một người con tôi bắc buộc phải làm tròn bổn
phận, tôi không đến nhà nàng nữa, và nàng cũng lánh mặc tôi. rồi 1 tuần trôi
qua, rồi 1 tuần nữa, rồi lại 1 tuận nữa, thời gian trôi qua như những án mây nhẹ
lướt, sau đó ít lâu tôi nghe tin nàng phá thai và chuyển nhà ra Bạc liêu sống
cùng với ông chú họ, tôi rất đâu khổ, tôi đã trằn trộc hàng đêm với cảm giác tội
lỗi. nhưng cuộc sống vẩn tiếp diễn, ngày ngày tôi vẫn đi dạy học và làm thơ theo
cái kiểu lãng tử cháng đời. 10 năm sau trong 1 tai nạn tôi được biết mình đã
nhiễm HIV thời kì cuối. Tôi đâu khổ và nhớ tới nàng chắc là tôi đã lây cho nàng,
tôi lặng lội về Bạc Liêu tìm nàng mong nói lời xin lỗi thì được biết là nàng đã
nhiễm trước khi wen tôi, và nàng vừa mất 8 thánh trước. Cuộc dời tôi bây giờ
chẳng còn gì nữa, sự ân hận, sự tiết nối, sự d6au khổ đang ăn mòn con tim tôi
còn nhanh hơn cả cái căn bệnh tàn khóc ấy.
Trong cuộc sống này chẳng ai thật như vẻ bề ngoại của họ đâu !!!!!!!!!!!!!!!!!!!! bạn à!!!!!!!!!!!!!!
bài tâm tình của anh bạn già
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét